Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Bảo hiểm tàu là (Hình ảnh)


Hình ảnh của tuần




‎"Sốc vì bài văn lạ của một trẻ học lớp ba" (Tin dành cho những người không tin)


‎"Sốc vì bài văn lạ của một trẻ học lớp ba" (Tin dành cho những người không tin)
Đề Bài: Hãy tả con chó nhà em.
Bài làm:
Nhà em rất thích chó nên rất ghét mèo. Sau đây em xin nói về mèo trước ạh:
Nhà em ở chung cư nên không được nuôi chó. Nhà các bạn em cũng đều là chung cư, vì em học trường tiểu học dành cho khu đô thị mới, nên cũng không có chó. Mèo thì khu nhà em có rất nhiều, nhưng em không thích mèo. Con mèo của mẹ em hay ị bậy. Mỗi lần nó ị bậy, em thường lấy dép ném. Bà nội em cũng ghét con mèo như tất cả các thứ khác của mẹ em, thường bảo em là giết mèo phải ném trúng đầu nó. Một lần, bà đưa cho em cái chày giã cua, bảo em ném, đầu con mèo nát bét. Mẹ em về nhìn thấy không mắng em mà còn khen em rất to vì biết nghe lời bà.
Và sau đây là em xin tả con chó àh:
Con chó bố em đem về rất đẹp. Thân mình nó to bằng cái gối em hay ôm cho đỡ nhớ mẹ mỗi lần mẹ em sang ngủ phòng bố. Đầu nó to bằng cái bát ô tô bà nội hay úp mì cho em những lúc bà đánh tam cúc bị mệt không nấu được cơm. Mẹ hay ngửi cái bát này mỗi khi về nhà nên em nhớ rõ lắm. Da con chó màu vàng đậm, láng mượt, lấp lánh dưới ánh điện. Nó rất hay cười, lúc nào cũng nhe răng hàm răng trắng cười toe toét với em. Nó còn có một cái đuôi nhỏ cong vút. Nó không giống những con chó em hay nhìn thấy.

Con chó về đến nhà một lúc thì đi ngay vào bếp. Chú Toàn, bạn thân của bố em chặt nó ra làm nhiều khúc rồi thái nhỏ, bày lên đĩa. Thịt chó ăn ngon quá. Em chưa bao giờ ăn gì ngon như thế.

Mặc dù em không được ăn hết cả đĩa chó vì mẹ em về và bảo các anh làm gì nhà tôi thế này, nhưng em biết mình rất yêu chó. Em muốn các bạn cũng yêu thương động vật như em.
(Hình ảnh minh họa: Chó nóng (hót-đoóc) là loài động vật thân thiện không chỉ khiến riêng mỗi em xúc động đậy đâu ạh)

Nắm Tay (Dành tặng bé Voi)

Ngày nắm tay. Trên thế giới này, có hàng vạn ngày để yêu nhau.
Và hôm nay là một ngày như thế! Ngày nắm tay.
Anh nhớ lần nắm tay đầu tiên của anh với bé là 1 ngày bé rụt rè, cự nự, vùng vẫy để thoát khỏi bàn ta đang siết chặt của anh. Bé vùng vẫy vì bé lo sợ, anh vốn liều lĩnh nên cho dù bé có chống kiểu nào thì anh vẫn giữ như vậy. 
Trãi qua thời gian yêu nhau, những lần nắm tay mỗi ngày chặt hơn, có khi không buông ra được.
Con đường phía trước là 1 đại lộ rộng, dài và xa tít. Chông chênh, thử thách đang chờ và cái nắm tay ấy lúc nào cũng cần chặt hơn, mạnh hơn và hiểu nhau nhiều hơn. Anh đã ko còn giận và ghen tuông vô cớ nữa, đó cũng là 1 sự tiến bộ của anh đấy.